(Proto-Mon-Khmer)/*[t]ruŋ[1] ~ *[t]ruuŋ[1] ~ *[t]ruəŋ[1]/[cg1] hoặc (Hán thượng cổ)籠/*k.rˤoŋ/[a]   chỗ nhốt giữ động vật; (nghĩa chuyển) chỗ được ngăn ra để chứa thứ gì đó; (nghĩa chuyển) nơi đỗ xe ô tô có kích thước hẹp hoặc bị giới hạn bởi vật cản
^/*-ruŋ/ có thể là một từ được dùng rộng rãi toàn khu vực Đông Nam Á và Nam Trung Quốc. Vì 籠 xuất hiện khá muộn (khoảng sau thế kỉ 5 TCN) nên có thể đây là một từ mượn của ngôn ngữ Nam Á lúc bấy giờ.