Hán thượng cổ (上古汉语, Thượng cổ Hán ngữ) là giai đoạn ngôn ngữ sớm nhất của tiếng Hán, được sử dụng trong thời kỳ từ khoảng thế kỷ 13 trước Công nguyên đến thế kỷ 3 sau Công nguyên, tương ứng với thời đại nhà Thương, Chu tới đầu thời nhà Hán. Đây là giai đoạn quan trọng trong sự hình thành của tiếng Hán, với nhiều đặc điểm ngữ âm và ngữ pháp khác biệt so với tiếng Hán hiện đại. Tiếng Hán thời điểm này được tiếp nhận vào ngôn ngữ của người dân phương Nam, thay thế một phần các từ vựng cơ bản trong ngôn ngữ của các dân tộc thuộc ngữ chi Vietic, ngày nay thường được gọi là các từ Hán Việt Việt hóa hoặc tiền Hán Việt.